Chap 13.
Ngày hôm sau, học viện Tinh Tú.
Vừa đến lớp đã thấy Nhật Linh cười đùa với đám bạn, Tạ Hoàng thấy tâm trạng không vui. Lười biếng quăng cái cặp lên bàn, Tạ Hoàng nằm ngủ. đang nói chuyện hay thì bị tiếng ném cặp của Tạ Hoàng phá đám, Nhật Linh tức giận nói:
- Để cái cặp xuống bàn nhẹ nhàng làm anh đau tay hay sao mà phải làm vậy hả? cái bàn đắc tội gì với anh sao?
Thật là bực mình, ngủ mà cũng không yên, Tạ Hoàng bật dậy thét lớn:
- ừ, đặt nhẹ nhàng thì tôi đau tay đấy thì sao nào? Cô có ý kiến gì không?
- Tôi chỉ góp ý cho anh thôi mà. Ban đầu định giáo huấn cho tên này một trận vì cái tội ném cặp bừa bãi nhưng khi thấy ánh mắt như quỷ tái thế của hắn thì lời lẽ của Nhật Linh đã biến đi đâu mất.
- Lần sau thì bớt cái thói lý sự đi. Tạ Hoàng nó rồi bỏ ra ngoài. Ra ngoài cổng trường, Tạ Hoàng gọi điện cho tên đàn em hôm qua và nói:
- Hôm nay nhất định phải bắt được con nhỏ đó, phải xử lí triệt để nghe chưa.
- Dạ em biết rồi anh. Đầu dây bên kia trả lời lễ phép. Như đã cảm thấy hài lòng Tạ Hoàng quay người bước đi mà không để ý được rằng đằng sau đã có người nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhật Linh tuy tức giận nhưng không thể làm được gì nên đành phải câm nín và lấy bức vẽ tên Tạ Hoàng ra đâm chém cho bõ ghét.
Đâm hoài cũng mỏi tay, Nhật Linh liền quay qua tám cùng hai đứa bạn. Tạ Hoàng bỏ đi một mạch đến khi ra về vẫn chưa quay lại. vừa ra khỏi lớp Nhật Linh đã nhao nhao cả lên:
- Hai ông bà thử nói xem hắn đi đâu từ sáng tới giờ nhỉ? Dám bùng học cơ đấy, tên này thật chẳng coi ai ra gì.
- Thì hôm qua chúng ta cũng bùng học đấy thôi, bà còn nói hắn nữa à? Thấy Nhật Linh cứ một Tạ Hoàng, Hai Tạ Hoàng thì Thái Vũ đâm cáu.
- Ơ cái ông này, hắn khác tui khác chứ.
- Giống nhau cả thôi. Thái Vũ bực mình bỏ đi trước.
- Này cái tên kia, đứng lại xem nào, nói thế mà được à? Thấy Thái Vũ đi trước, Nhật Linh đuổi theo. Đang đi rất nhanh đột nhiên Thái Vũ dừng lại làm Nhật Linh đam cả vào lưng trên trán sưng một quả ổi to tướng.
- Cái tên này, làm cái gì thế hả…. đang định giáo huấn cho Thái Vũ một trận vì cái tội dừng đột ngột thì Nhật Linh thấy trước mặt mình là bốn người đeo kính đen trông rất là “ xã hội đen”. Một người trong số họ lên tiếng:
- Cho hỏi cô chính là Nhật Linh?
- Đúng vậy. các anh tìm tôi có việc gì? Đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ba người này nên Nhật Linh trả lời không chút do dự.
- Hẳn hai vị này là bạn của cô? Tên áo đen chỉ vào Thái Vũ và Kim Chi.
- Đúng vậy.
- Đại ca của chúng tôi muốn nói chuyện với ba vị, mời ba vị đi theo chúng tôi.
- Đại ca của các anh là ai, nói tên đi, nếu biết thì tôi sẽ đi gặp.
- Đại ca tôi là ai cô không cần biết, điều quan trọng bây giờ là cô và bạn của cô ngoan ngoãn cùng tôi đến gặp đại ca của tôi. Nói xong người áo đen ra lệnh cho ba tên đi cùng, ba tên đi cùng liền chạy đến giữ chặt lấy ba người lôi đi. Nhật Linh bây giờ mới nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, cô cố gắng vũng vẫy thoát khỏi tay của tên áo đen và la lên
- Các người làm gì vậy? mau thả tôi ra. Thả tôi ra có nghe không hả.
- Bọn mày to đầu mà không xử lí được con nhỏ đó sao? Cho nó câm miệng lại đi. tên áo đen cầm đầu lên tiếng. tên đàn em chỉ biết dạ dạ vâng vâng làm theo. Đúng lúc tên đàn em định đưa tay ra tát Nhật Linh thì nhanh như chớp, Thái Vũ xông đến đạp cho tên này một cái và nói:
- Heo mọi bà mau chạy đi, mau lên.
- Nhưng… còn ông? Còn Kim Chi thì sao? Nhật Linh tuy được Thái Vũ cứu nhưng mãi không chịu chạy trốn.
- Mau chạy đi tìm người giúp đi, đừng lo cho bọn tui. Thái Vũ và Kim Chi đồng thanh. Bấy giờ Nhật Linh mới chịu nghe lời, cô cố sức chạy thật nhanh, cô phải tìm được người, cô phải cứu Thái Vũ, cô phải cứu Kim Chi. Về phía Thái Vũ, sau khi xả thân mình cứu Nhật Linh đã bị tên cầm đầu đánh cho ngất xỉu, Kim Chi cũng vì kháng cự mà bị tát cho tối tăm mặt mũi. Đạp cho tên áo đen đang nằm lăn lộn dưới đất một phát, tên cầm đầu nói:
- Thằng vô dụng, nuôi mày chỉ tốn cơm. Sau đó chạy đuổi theo Nhật Linh. Chẳng khó khăn, hắn đã đuổi kịp Nhật Linh đến nơi. Chạy được một đoạn khá xa, Nhật Linh liền đánh liều quay lại nhìn. Khuôn mặt cô đột nhiên hoảng sợ cực độ, tên áo đen kia đã gần đuổi kịp, gom góp chút sức lực cuối cùng, cô dồn sức vào hai bàn chân mà chạy. mặc cho chân đau nhức, cô vẫn chạy, chạy vì một mục tiêu duy nhất, chạy vì muốn tìm người đến cứu, vì điều đó cô phải cố sức, phải cố sức. cô đã mệt, mỗi bước chạy như ngàn mũi kim châm vào buồng phổi đau nhức. Bỗng nhiên…cánh tay cô bị một cánh tay khác nắm chặt, mất đà, cô nhã ngoài xuống đất, hai đầu gối máu bắt đầu rỉ ra đau buốt. Cô định vùng lên chạy nhưng lại ngã ngoài xuống, cơ thể đã không còn chút sức lực nào, mắt bắt đầu hoa lên đầu ong ong khó chịu. Lúc này , mong muốn duy nhất của cô là nghỉ ngơi nhưng ý chí lại thúc giục hãy bỏ chạy, không thể bị bắt được. dường như một kì tích đã xảy ra, cô đừng bật dậy và chạy. tên áo đen hơi bất ngờ trước hành động của cô nhưng rất nhanh chóng hắn đuổi kịp và đánh mạnh vào sau gáy của cô. Cô thấy đầu mình đau nhói, dần mất đi ý thức, trước lúc ngất đi cô chỉ nói được một chữ “ Vũ”. Người cô mềm oặt như một con rối đứt dây nằm sõng soài trên mặt đất, tên áo đen vác cô trên vai và ra lệnh cho ba tên còn lại:
- Đưa hai đứa kia vào trong xe, lẹ lên trước khi có người báo cảnh sát.
Ba tên đàn em nhanh chóng làm theo mệnh lệnh. Chiếc xe màu đen rời đi nhẹ nhàng y như lúc nó đến, không ai biết rằng chỉ vài phút trước đây có ba người đang nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên biến mất. và cũng không ai biết rằng số phận của họ sẽ ra sao
Chap 14.
Nhà kho bỏ hoang.
Bên trong cái nhà kho cũ nát đã được bỏ hoang từ lâu hôm nay thật nhộn nhịp. khép nép bên cạnh một người khôi ngô tuấn tú đang ngồi trầm tư, tên áo đen lúc nãy lên tiếng:
- Dạ thưa anh, em đã đưa con nhỏ đó và bạn của nó đến rồi ạ.
- Tốt. nó đâu rồi? mặt giãn ra tỏ vẻ hài lòng chàng trai đó trả lời.
- Dạ em đã trói nó cùng với bạn ở đằng kia ạ. Vừa nói hắn vừa chỉ tay về bên phải nhà kho. Nơi đó có ba người đang bị trói tay nằm ngất xỉu trên nền đất đầy bụi bặm.
- Đánh thức bọn chúng dậy, tao có chuyện muốn nói. Chàng trai đó ra lệnh
Tên áo đen khi nghe xong liền đi lại chỗ nhóm Nhật Linh bị trói mà không dám chần chừ thêm một giây phút nào, lời nói của chàng trai ấy thật sự rất có trọng lượng. đến chỗ nhóm Nhật Linh đang nằm, hắn lấy chân khều khều vào người Thái Vũ và nói:
- Dậy, dậy mau, đại ca tao muốn nói chuyện với bọn mày. Không có phản ứng. hắn lại đá mạnh hơn. Không có phản ứng. bực mình hắn lấy hết sức đa vào người Thái Vũ. Một tiếng hự vang lên, Thái Vũ miệng phun ra một ngụm máu và bật ho khẽ. Cậu bắt đầu mở mắt. lớp bụi dày dưới mặt đất bị khuấy động tạo nên một cơn mưa bụi bay lơ lửng khiến người khác không thể thở được. cậu thấy người mình ê ẩm, môi bị đánh đến sưng vẩu lên thật khó chịu. cậu ngước đôi mắt lên và nói với tên áo đen:
- Mau thả bạn tao ra, bạn tao ở đâu? Mày giấu bạn tao ở đâu. Mỗi lần cử động phát ra một tiếng nói là miệng cậu đau nhói cũng vì thế mà âm thanh bị méo mó phát ra không rõ.
- Ha ha ha. Đồ anh hùng rơm, bạn mày đang nằm bên cạnh mày đó. Nghe tên áo đen nói xong, Thái Vũ liền quay qua bên cạnh, là Kim Chi cô ấy bị đánh sưng hết cả mặt, vậy ắt hẳn bên kia là Nhật Linh rồi. cậu lo lắng nhìn qua, hi vọng là cô không sao. Khi quay sang bên kia cậu thấy Nhật Linh đang nằm sõng soài dưới đất nhưng may mà không có vết thương nào nặng thở ra một hơi giống như trút đi gánh nặng cậu nói với tên áo đen:
- Mày muốn gì, nếu là tiền tao có thể nói gia đình chuẩn bị cho mày, chỉ cần mày thả bạn tao ra là được.
Bốp.
Tên áo đen đấm vào mặt Thái Vũ một cái đau điếng. hắn nói:
- Tiền à? Nhà mày liệu có bao nhiêu tiền mà dám to mồm nói chuyện với tao hả. mày….
- Mày định dây dưa đến khi nào hả thằng kia. Tao bảo mày đánh thức tụi nó dậy chứ đâu nói mày đến đó mà tán phét hả? mày muốn cái chân mày thiếu một cái không mà dám trái lời tao. Tên cầm đầu tức giận nói làm tên áo đen kia sợ xanh mặt, mồ hôi toát ra đầm đìa. Hắn lấm la lấm lét nhìn tên đại ca nói giọng run rẩy
- Dạ, em xin lỗi đại ca. nói rồi hắn chạy tới lay lay người Nhật Linh nói:
- Dậy, dậy mau lên. Đại ca tao muốn nói chuyện với mày.
- Đầu mày làm bằng bã đạu hay sao mà ngu vậy hả? con nhỏ đó là vợ mày hay sao mà lay lay thế kia hả? lấy nước tạt vào cho nó tỉnh lại. MAU. Tên cẩm đầu sốt ruột vừa đi lại vừa nói. Về phía tên áo đen, khi thấy tên đại ca tức giận thì càng sợ hơn. Hắn cuống xuồng chạy ra cửa tìm nước nhưng vì sợ quá nên chân này vướng chân kia ngã nhoài ra tạo nên một cơn mưa bụi dày đặc.
Khụ khụ khụ. Bụi bay lên dày quá làm mọi người bị sặc. tên đại ca một tay che miệng một tay chỉ huy ba tên gần nhất:
- Ba bọn mày lôi nó ra đánh cho khi nào xịt khói ngu ra cho tao. Nuôi nó thật tốn cơm quá. Ba tên kia nghe vậy thì nhất loạt đi đến gần lôi cổ tên áo đen kia ra ngoài. Tên áo đen chẳng biết làm sao vì hắn biết đại ca mà ra lệnh thì không thể không tuân lệnh. Hai hàng lệ đau xót tuôn rơi.
Khi thấy ba tên kia đã mang tên áo đen ra ngoài xử lí, tên cầm đầu tức Tuấn đại hổ ra lệnh cho một tên đàn em khác:
- Ra ngoài lấy nước vào đây. Tên kia nhanh chóng chạy ra ngoài, một lúc sau, một xô nước được mang vào. Hắn đưa tận tay cho Tuấn:
- Dạ đây thưa đại ca.
- Cho mày lui. Đỡ lấy cái xô nước từ tên đàn em, Tuấn không khỏi kinh hoàng vì cái xô này không biết chứa cái loại nước gì mà hôi như mùi chuột chết đã thế còn váng xanh váng đỏ trông rất gớm ghiếc. cố nén để mình không nôn, tên Tuấn gọi tên đàn em kia lại:
- Thằng kia lại đây. Tên đàn em khi nghe Tuấn gọi thì rất sợ, hắn quay lại mà mặt xanh lét như tàu lá chuối
- Dạ đại ca gọi em.
- Mày lấy nước ở đâu mà hôi rình vậy hả?
- Dạ… dạ em sợ đại ca chờ lâu nên… nên đã lấy nước ở cái cống gần đây ạ. Xin đại ca thứ lỗi cho em, nhà em còn mẹ già con thơ, em không thể ra đi như thế này ạ. Em xin đại ca, em van đại ca. hắn quỳ xuống nước mắt ngắn nước mắt dài.
- Mày đi đâu mà kêu là ra đi? mới nói có mấy câu mà đã sợ mất mật như thế rồi thì sau này làm được cái gì cho đời hả? cút. Tên kia sợ quá vọt thẳng còn tên Tuấn giơ cao xô nước và thẳng tay đổ vào người Nhật Linh và Kim Chi.
Ào. Nước lạnh làm cho Nhật Linh tỉnh lại, cô thấy đầu đau như búa bổ. cố gắng nhấc mi mắt nặng như chì lên, cô thấy mình đang ở một nơi rất bẩn thỉu, nơi này cô chưa đến bao giờ, trong lòng gợn lên cảm giác sợ hãi, trong đầu dần hiện lên những hình ảnh cuối cùng trước khi mình ở đây, cô ý thức được rằng mình đã bị bắt cóc. Cố vùng dậy chạy trốn, cô mới phát hiện tay mình đang bị trói chặt và vết thương nơi đầu gối đau nhói, nhưng cơn đau này cũng làm cho đầu óc cô tỉnh táo hơn cô nghe thấy có người gọi khẽ:
- Heo mọi, bà tỉnh rồi hả? có sao không? Là giọng của Thái Vũ, Nhật Linh quay đầu tìm kiếm. không khó khăn gì khi cô nhìn thấy Thái Vũ đang ngồi bên cạnh, mặt còn dính mấy vệt máu tươi đang nhìn cô đầy quan tâm. Nhìn cậu mà lòng cô dâng lên một cảm giác xót xa khó tả. đã thấy được Thái Vũ, Nhật Linh liền tìm kiếm Kim Chi, đôi mắt cô lướt qua một vòng nhà kho và dừng lại ở sau lưng Thái Vũ. Sau lưng Thái Vũ, Kim Chi đã tỉnh dậy và cố ngồi dậy mặc cho khuôn mặt đau rát. Cả Kim Chi và Nhật Linh đều cố lết lại gần Thái Vũ, ba người ngồi dựa vào nhau như muốn dùng sức mạnh của tình bạn để bảo vệ mình khỏi những tên giang hồ này. Những hành động này không qua khỏi con mắt đang theo dõi họ nãy giờ, nhẹ nâng cằm Nhật Linh lên Tuấn đại hổ nói:
- Cảm động quá, cảm động đến mức muốn khóc luôn đây này. Ha ha. Xem ra cô cũng xinh đẹp lắm, vậy mà lại gây chuyện với anh Hoàng, có vẻ như cô muốn mặt mình bớt xinh đẹp thì mới hết cái tật lanh chanh thì phải. phải làm sao đây, khuôn mặt xinh đẹp thế này mà mang vài vét sẹo chắc uổng lắm nhỉ. Cô nghĩ sao nếu trên gò má bầu bĩnh trắng nõn nà này có một vết sẹo? vừa nói, Tuấn đại hổ vừa lấy ngón tay trỏ xoa xoa má Nhật Linh. Tuy có phần sợ sệt trước lời đe doạ của Tuấn nhưng Nhật Linh thật sự rất bực mình trước hành động động chạm của tên này. Mắt ánh lên tia nhìn khinh bỉ, cô phun một ngụm nước miếng vào mặt Tuấn và nói:
- Bỏ bàn tay thối tha của mày ra khỏi mặt tao. NGAY!!! Hành động này của Nhật Linh đã làm Tuấn tức giận, vài tên đàn em bên ngoài thấy vậy thì bất bình chạy lên định đánh cho Nhật Linh một trận nhừ tử nhưng đã bị Tuấn ngăn lại. từ từ đưa một tay lên lau vết nước bọt trên mặt, tay kia bóp chặt lấy quai hàm của Nhật Linh, Tuấn nói từ từ:
- Cô có biết hành động vừa rồi sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào không hả? ban đầu tôi chỉ tưởng cô là một con nhóc cứng đầu nhát gan thích thầm anh Hoàng nên mới tìm mọi cách gây sự chú ý nhưng có lẽ là không phải rồi nhỉ. Cô thật không biết trời cao đất giày là gì cả, cô phải lãnh hậu quả nặng nề nhất. càng nói Tuấn càng siết chặt tay hơn, Nhật Linh cố vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của Tuấn nhưng không thể. Cánh tay của Tuấn như một gọng kìm thép càng ngày càng siết chặt, Nhật Linh đau đớn nhắm chặt mắt, quai hàm của cô như muốn nứt ra, khuôn mặt đã bị Tuấn bóp cho méo xẹo. bên cạnh, Thái Vũ thấy Nhật Linh bị đau thì rất đau lòng, Vũ cố thoát tay khỏi mối dây thừng buộc chặt ở cổ tay, Nhật Linh càng đau thì Vũ càng cố thoát tay ra khỏi mối buộc, bàn tay đã trầy xước hết, máu chảy thành dòng, cuối cùng thì cũng rút được một tay ra khỏi, Vũ cố gắng tháo dây thừng ở tay thứ hai sao cho mấy tên đàn em của Tuấn không nhìn thấy. đứng lúc ấy, Tuấn ra lệnh cho tên đàn em:
- Mang con dao lại đây! Một tên đàn em chạy lại và đưa cho Tuấn một con dao sắc lẻm, lưỡi dao ánh lên những tia sáng lạnh lẽo. Tuấn từ từ đưa con dao lại gần mặt Nhật Linh, ngay giây phút con dao được đưa lại gần mặt Nhật Linh, Thái Vũ biết rằng thời gian không còn nhiều, phải nhanh lên nữa mới kịp. thế nhưng càng vội thì động tác càng luống cuống, Vũ tháo mãi cái nút thắt cuối cùng mà không được thêm việc tay chảy máu nhiều nên động tác không chính xác. Con dao chỉ cách mặt Nhật Linh 1cm nữa thôi, Vũ động tác càng luống cuống, mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm mặt và chiếc áo sơ mi trắng. thế rồi con dao chạm vào mặt Nhật Linh, biết là đã muộn, Thái Vũ hét lên:
- Không được!!! và Thái Vũ đứng lên lao nhanh về phía Nhật Linh. Nhưng… có một người nhanh hơn, người ấy đâm sầm vào Tuấn làm cả hai ngã nhào, người ấy chính là Kim Chi. Con dao văng khỏi tay Tuấn bay vào một góc nhà kho. Cú ngã bất ngờ làm Tuấn thấy đầu hơi váng vất, khi đã nhận biết được chuyện gì xảy ra, Tuấn bật dậy hét lên với hai tên đàn em gần nhất:
- Bắt nó lại!!! hai tên đàn em nhanh chóng giữ chặt Kim Chi đưa lại gần. Nhật Linh lúc này mới mở mắt ra, cô thấy Kim Chi đang bị bắt thì hoảng sợ gào lên:
- Thả Kim Chi ra, tên kia mau thả Kim Chi ra.
- Câm mồm, chưa đến lượt mày nói chuyện. Tuấn quay lại và cho Nhật Linh một cái bạt tai nảy đom đóm mắt. sau đó Tuấn quay qua Kim Chi nói;
Mày phải lãnh hậu quả vì hành động của mình. Nói rồi Tuấn tát liền tù tì ba cái bạt tai vào mặt Kim Chi. Đang định đánh tiếp thì có người đá vào người Tuấn làm Tuấn ngã nhào xuống đất đợt hai. Hai tên đàn em ngạc nhiên thả Kim Chi đang mê man xuống đất và chạy lại đỡ Tuấn dậy. khi đã được hai tên đàn em đỡ dậy Tuấn chỉ nói được hai chữ “ là mày” thì đã phải ăn thêm một đá nữa nhưng cú đá này có vẻ nhẹ hơn cú trước
Đứng trước mặt Tuấn bây giờ là Thái Vũ, trong lúc Kim Chi ngăn không cho Tuấn rạch mặt Nhật Linh thì Thái Vũ đã tháo được nút thắt cuối cùng. Vì tay chảy máu quá nhiều nên Thái Vũ dần xuống sức, chỉ đá Tuấn hai cái mà cậu đã thấy thân hình khó có thể đứng vững, cơ thể loạng choạng như kẻ say rượu, Thái Vũ chạy lại tháo dây trói cho Nhật Linh nhưng chưa kịp tháo xong nút thắt thứ hai thì Thái Vũ đã bị Tuấn lôi ra khỏi người Nhật Linh và bị thụi cho một đấm đau điếng. đúng là dân đánh đấm chuyên nghiệp, cú đá của Tuấn làm cho Thái Vũ đau đến nỗi chảy nước mắt cơ thể run lên từng hồi. Nhật Linh thấy vậy liền hét lên:
- Cún , cún ơi. Hu hu tên kia, dừng tay lại. mau dừng tay lại. thế nhưng Tuấn cố tình lơ đi lời nói của Nhật Linh, hắn quay qua đám đàn em nói:
- Đánh chết nó cho tao. Vừa dứt lời, khoảng mười người đàn em chạy đến đánh Thái Vũ túi bụi. quá đau đớn, Thái Vũ thốt không nên lời, cổ họng chỉ thốt lên những tiếng “ hự hự”, cơ thể hết co lại rồi lại giãn ra theo từng cú đánh. Thấy Thái Vũ như vậy, Nhật Linh rất đau lòng, nước mắt tuôn ra như suối, cô nói mà như van xin Tuấn:
- Ngừng lại, xin hãy ngừng lại đi, xin các người hãy ngừng lại đi… hu hu hu.
- Đau lòng rồi hả cô em? Tôi tưởng cô sẽ cười tươi khi thấy bạn mình như thế chứ. Tuấn nói lạnh lùng. Ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn Tuấn, Nhật Linh nói:
- Xin… xin anh hãy tha cho cậu ấy, làm gì tôi cũng làm. Tôi xin anh, cậu ấy không thể chịu đựng được nữa. hu hu. Nghe thấy lời này của Nhật Linh, Tuấn tỏ vẻ hài lòng, giơ bàn tay lên Tuấn nói:
- Dừng lại. cả đám dừng lại ngay tức khắc. tuấn quay qua Nhật Linh nói:
- Tôi đã cho dừng lại rồi đấy, bây giờ cô em phải nghe theo lời tôi đấy… chưa kịp nói hết câu đã có tiếng nói ngăn lại:
- Không được, heo mọi, bà không được nghe lời hắn. bà mà nghe lời hắn thì đừng bao giờ nhìn mặt tui nữa. Thái Vũ thốt lên một cách khó nhọc.
- Thằng khốn! tao tha cho mày mà không chịu yên phận đi hả chết tới nơi rồi mà còn không chừa được cái thói chen vào lời người khác. Nói rồi Tuấn đưa chân đạp thẳng vào người Thái Vũ. Cú đạp này giống như một đòn chí mạng, Thái Vũ người chẳng còn tí sức lực nào, miệng khẽ ho một tiếng, một ngụm máu tươi trào ra nơi khoé miệng, Thái Vũ rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh. Nhật Linh thấy vậy thì hét lên:
- Cún, cún ơi. Ông sao vậy? mau tỉnh lại đi. tui nói ông mau tỉnh lại, có nghe không hả. chỉ cần ông tỉnh lại rồi thì ông muốn làm gì tui cũng có thể làm cho ông. Tui sẽ không bắt nạt ông nữa mà. Cún! Cún ơi! Hu hu. Nhật Linh nhìn Tuấn đại hổ bằng ánh mắt van lơn:
- Xin anh, xin anh hãy đưa cậu ấy đi bệnh viện đi. cậu ấy, cậu ấy đang rất yếu. anh muốn làm gì tôi cũng làm hết anh muốn tôi chết tôi sẽ chết, muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm đó. Chỉ cần anh đưa cậu ấy đi bệnh viện chữa trị. Tôi van anh, tôi van anh mà! Nhật Linh khóc nức nở, đôi chân quỳ trên đất cố lết về phía Tuấn cầu xin. Đến lúc này thì cô không cần thể diện, cô không cần lòng tự trọng, chỉ cần cứu được Thái Vũ thì dù là tính mạng cô cũng có thể đánh đổi. nhìn Nhật Linh bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm, Tuấn ra lệnh cho đàn em:
- Tháo trói cho cô ta. Ngay sau khi câu nói vừa dứt, hai tên đàn em chạy đến cởi trói cho Nhật Linh. Dây trói vừa được tháo ra Nhật Linh liền lao về phía Thái Vũ nhưng bị Tuấn ngăn lại. hắn vẫn cất cái giọng đều đều nghe mà nổi da gà:
- Cô định đi đâu? Chạy trốn à? Muốn thằng bạn của mình chết ngay tại chỗ hay sao mà chạy hả? tay Tuấn siết chặt tay Nhật Linh làm bàn tay cô đau nhói. Bỏ mặc cơn đau bàn tay Nhật Linh nói:
- Hức… tôi sẽ không chạy trốn, hức… tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh nhưng trước hết hãy cho tôi lại xem tình hình của cậu ấy thế nào có được không? Cô vừa cố nín khóc vừa nói. Ném mạnh cô xuống đất hắn nói:
- Mày còn lựa chọn sao? Ngoan ngoãn nghe lời tao thì thằng này còn cơ hội sống nếu không thì ngày mai, ngay trước cổng nhà nó sẽ là xác của nó đấy biết chưa? Tên Tuấn này thật đáng sợ. Nhật Linh sợ đến mức mặt mày xám ngoét, cô nói:
- Tôi… tôi làm. Xin anh hãy đưa cậu ấy đi bệnh viện ngay bây giờ. Tôi xin anh!!! Nhật Linh nắm lấy bàn tay Tuấn cầu xin.
- Để xem cô có làm tốt yêu cầu của tôi không đã.
- Tôi… tôi sẽ làm tốt mà, là yêu cầu gì anh nói đi. không muốn Thái Vũ và Kim Chi phải đợi lâu hơn nữa, Nhật Linh trả lời.
- Có thấy con dao đằng kia không?( Tuấn hất mặt về phía con dao lúc nãy bị văng ra do Kim Chi đâm phải đang nằm trên sàn) lấy nó và tự rạch mặt mình đi.
- Rach mặt??? Nhật Linh hốt hoảng hỏi lại.
- Đúng vậy. tự tay rạch lên mặt mình ba vết. sau khi cô rạch xong tôi sẽ đưa hai người bạn của cô đi bệnh viện ngay lập tức.
- ….
Thấy Nhật Linh cứ đứng trơ người nhìn con dao, Tuấn lại lên tiếng, trong giọng nói pha chút khinh bỉ:
- Sao? Thấy sợ rồi à? Vậy ,à to mồm kêu là dù có đổi cả tính mạng cũng làm. Những tưởng tình bạn của ba người cao quý lắm ai ngờ… chỉ là đồ bỏ đi thôi. Cái gì mà tình bạn, cái gì mà sống chết cùng nhau? Khi nói thì tỏ ra hùng dũng lắm thử hỏi khi bạn bè gặp nguy hiểm thì làm được gì nào? Cô van xin tôi tha cho hắn, tha thì tôi cũng tha rồi đó. Bây giờ thì cô mau thực hiện lời hứa đi. Tuấn nói giọng lạnh nhạt, trong giọng nói chưa đựng một sự xót xa khôn tả.
- Sao vẫn chưa làm? Cô muốn hắn chết à? Thấy Nhật Linh không trả lời mình, Tuấn phát bực, hắn đến bên Thái Vũ đang mê man và giơ một chân lên chuẩn bị giáng cho Thái Vũ một cái đạp. thấy hành động đó, Nhật Linh như tỉnh khỏi cơn mê, lắp bắp nói:
- Tôi… tôi làm là được chứ gì? Xin anh, xin anh đưng đánh bạn tôi nữa. nói rồi, Nhật Linh chậm bước lại gần con dao và cầm con dao lên. Con dao trong bàn tay Nhật Linh trở nên lạnh lẽo một cách đáng sợ, cô từ từ đưa con dao lại gần gương mặt của mình. Khi con dao đã chạm vào da thịt, cô thấy da thịt mình buốt giá. Nỗi buốt giá ấy đâm thẳng vào trái tim, đau khổ khôn cùng. Trên thế gian này, có ai mà không muốn mình xinh đẹp, ai mà không muốn gương mặt mình không chút tì vết. vậy mà giờ đây, Nhật Linh phải tự huỷ hoại dung nhan của mình, Nhật Linh đau khổ nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt tuôn rơi. Lưỡi dao bắt đầu cắt lên da mặt cô, khuôn mặt đau rát, nước mắt nóng hổi, một giọt máu đỏ hồng rơi xuống mang theo sự đau khổ tột cùng của chủ nhân.
Chap 15.
Tuấn thật sự ngạc nhiên trước hành động của Nhật Linh. Anh không thể tin rằng Nhật Linh có bản lĩnh làm chuyện đó. Trong lòng anh thầm khâm phục cô nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, rút lại cái chân chuẩn bị đạp Thái Vũ lại, anh định nói “ được rồi dừng lại” thì có một giọng nói từ cửa nhà kho vang lên:
- Dừng lại!!!
Cả Nhật Linh, Tuấn và đám đàn em của Tuấn đều quay ra nhìn. Ngoài cửa nhà kho, một thanh niên người nhễ nhại mồ hôi đang dựa vào cửa thở dốc, mái tóc màu hạt dẻ ướu đẫm mồ hôi dính vào trán trông rất lãng tử. Tuấn ngạc nhiên thốt lên “ anh Mạnh, anh làm gì ở đây vậy?” còn Nhật Linh thì buông lơi con dao và chạy về phía Kim Chi. Đến bên Kim Chi rồi, cô ra sức lay gọi:
- Kim Chi ơi, bà tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi nào, đừng làm tui sợ, đừng làm tui sợ mà. Hu hu. Lay mãi mà Kim Chi không tỉnh dậy,Nhật Linh tuyệt vọng đặt Kim Chi xuống và chạy đến bên Thái Vũ. Khi đã ngồi cạnh Thái Vũ, thấy Thái Vũ vì mình mà bị đánh đến mê man, Nhật Linh thấy mình thật có lỗi, thật vô dụng. cô đã không tự bảo vệ được mình, không bảo vệ được người bạn thân nhất mà lại để người bạn ấy vì mình mà bị thương, mà đau đớn. cô hận, hận mình đến mức chỉ muốn chết đi cho xong nhưng cô còn hận Tạ Hoàng gấp trăm ngàn lần. Vì hắn mà Thái Vũ và Kim Chi bị thương, vì hắn mà cô mới ra cơ sự này. Cả đời này cô nguyện không tha thứ, rồi một ngày, cô sẽ trả thù, cô sẽ bắt hắn đau khổ như cô bây giờ. Không!!! Phải đau khổ hơn nữa. hắn phải đau khổ tới mức sống không được chết cũng không xong thì cô mới hả dạ. nghĩ đến đây, bất giác hai hàng lệ tuôn rơi, cô khẽ nâng đầu Thái Vũ lên nhẹ nhàng đặt vào lòng mình. Cô gọi Thái Vũ:
- Cún ơi, mau dậy đi. dậy chơi với heo mọi đi. mau dậy đi nào, đừng ngủ nữa, dậy rồi heo mọi đưa cún đi chơi, heo mọi sẽ làm những gì cún muốn. cún cứ ngủ như thế này heo mọi buồn lắm, cún ơi cún à mau dậy đi nào. Một khoảng không im lặng bao trùm, Thái Vũ vẫn nhắm mắt, không hề có một tiếng trả lời nào. Từng giọt nước mắt của Nhật Linh vẫn rơi xuống “ tí tách, tí tách”. Nước mắt của Nhật Linh đã làm ướt một mảng lớn nơi áo Vũ. Thái Vũ vẫn nằm im như vậy, Nhật Linh vẫn ôm Thái Vũ khóc như vậy. dường như trong nhà kho chỉ có hai người, lặng im và êm ả. Ráng chiều trải dài trên mặt đất nhuộm lên cơ thể hai người ấy một màu đỏ tươi như máu.
Trong lúc đó, ngoài cửa nhà kho, Trần Mạnh đã bắt đầu tiến vào bên trong, cậu nói:
- Thả họ ra.
- Nhưng anh Hoàng…
- Tôi bảo thả họ ra. Trần Mạnh lặp lại lạnh lùng. Một lời nói tựa tảng băng lạnh giá phóng về phía người đối diện bắt người đó phải phục tùng theo mệnh lệnh.
- Không được. Tuấn đáp lại. không có mệnh lệnh của anh Hoàng thì em không thể thả được đâu ạ.
Bốp.
- Cậu dám trái lời tôi sao? Tôi nói lần cuối cùng, thả họ ra!!! Trần Mạnh tiến đến đám cho Tuấn một cú làm Tuấn ngã nhào ra sau. Đám đàn em của Tuấn thấy vậy thì nháo nhào chạy lại đỡ , miệng thốt lên “ anh. Anh có sao không?”. Gạt đi những cánh tay đang chìa về phía mình để kéo mình lên, vừa lau máu nơi khoé miệng, Tuấn lễ phép nói:
- Xin lỗi anh nhưng em không thể nghe theo lời anh được. lời nói lạnh lùng, ánh mắt cương quyết. lồ nói của Tuấn như một ngọn gió lạnh thổi vào ngọn lửa tức giận trong người Trần Mạnh. Hai người mắt đối mắt, không khí đông cứng lại nặng nề. tích tắc, tích tắc, thời gian cứ thế trôi đi. từng giây trôi qua dài như một thế kỉ. bỗng nhiên Trần Mạnh xoay người nói:
- Tôi sẽ đưa họ di không cần sự cho phép của cậu.
- Không được. tuấn nắm lấy tay của Trần Mạnh. Em không muốn đắc tội với anh, mong anh thông cảm, dừng làm khó em nữa. vung mạnh tay Tuấn ra khỏi tay mình, Trần Mạnh nói:
- Ý tôi đã quyết, đừng hòng ngăn cản.
- Vậy thì em không còn cách nào khác ngoài đắc tội với anh vậy. tụi bây, ngăn anh ấy lại. ánh mắt loé lên tia sắc lạnh, Tuấn ra lệnh cho đàn em. Hơn hai chục tên đàn em vây quanh Trần Mạnh sẵn sàng ra tay. Trên người toát ra khí phách cao quý, chân bước rộng ra, hai tay thủ thế, Trần Mạnh buông ra một câu lạnh lùng:
- Xông lên một lượt đi!!!
- Ya…..a….a.a.. hơn hai chục tên cùng lao vào cùng một lúc. Trần Mạnh tả đột, hữu xung,tránh bên phải lại né bên trái tài giỏi như một tướng quân chinh chiến nơi trận mạc. lần lượt từng tên, từng tên gục xuống. trong nhà kho vang đầy tiếng rên la đau đớn.
Trong khi Trần Mạnh đang mải mê đánh nhau với đám đàn em của Tuấn thì tại một góc nhà kho, Nhật Linh vẫn đang ôm Vũ nức nở. một tay đặt nhẹ lên mái tóc, một tay nhẹ lau những vệt máu trên mặt Thái Vũ Nhật Linh dường như đã mất đi lí trí. Đôi mắt đờ đẫn, miệng Nhật Linh thì thầm:
- Cún, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi nào.
Bỗng nhiên…
Cánh tay của Vũ cử động, mắt cũng dần mở ra. Vũ thấy Linh đang khóc. Trên mặt lại có một vết do dao rạch đang chảy máu, Vũ thấy lòng mình đau thắt lại. gom góp chút sức lực cuối cùng, Vũ đưa tay lau nước mắt cho Nhật Linh. Miệng cố nặn ra một nụ cười sao cho đẹp nhất, Vũ cất lời, lời nói nhẹ như gió thoảng:
- Heo mọi à, sao lại khóc thế? Gương mặt xinh đẹp bị nước mắt làm cho xâú đi rồi đây này. Đừng khóc nữa. Nhật Linh khi nghe câu nói của Thái Vũ thì thần trí đã trở lại. hai tay nắm chặt lấy tay của Thái Vũ, cô nói mà nước mắt lăn dài, ánh mắt vui buồn lẫn lộn:
- Cún, cuối cùng ông đã tỉnh, cuối cùng thì ông đã tỉnh rồi. hu hu. Tui cứ tưởng, cứ tưởng…
- Cứ tưởng gì nào? Tui không sao cả. Vũ tinh nghịch cốc vào đầu Linh một cái nhưng vì sức lực quá yếu nên trên trán Linh chỉ nổi một mảng hơi đỏ bằng hạt đậu. thấy Thái Vũ nói không sao thì lòng Nhật Linh đã đau xót nay lại càng đau xót hơn.
- Hu hu… ông như thế này mà bảo là không sao à? Ai bảo ông cứu tui chứ, ai bảo ông làm vậy hả? tui… Nhật Linh đang nói thì có một ngón tay chặn ngang miệng cô lại không cho nói nữa. là cánh tay của Vũ. Cười hiền từ, Vũ nói:
- Đã bảo là không sao rồi mà. Tui thấy trong người khoẻ… khụ khụ. Đang nói dở thì Thái Vũ bật ho, miệng tuôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt từ nhợt nhạt chuyển sang xanh tái. Nhật Linh thấy vậy thì rất hoảng sợ. cô ôm lấy khuôn mặt Vũ nức nở:
- Cún, ông sao vậy? ông không được chết đâu đấy, ông mà chết thì tui chết theo ông luôn. Hu hu. Ông không được chết, chỉ cần ông không chết thì ông muốn cái gì tui cũng làm cho ông. Hu hu.
- Heo mọi à! Heo mọi, bà nghe tui nói nè. Thái Vũ người đã rất yếu, lời nói như từ nơi xa xăm vọng lại. Nhật Linhnghe thấy lời Thái Vũ liền nói:
- Tui nghe nè. Hức hức…
- Tui thấy trong người hơi khó chịu. tui thấy buồn ngủ lắm. nhưng trước khi ngủ tui muốn nói với bà một chuyện. thật ra, thật ra tui thích bà từ lâu rồi nhưng chưa dám thổ lộ. nếu…nếu qua ngày hôm nay mà tui còn sống bà có thể làm… làm bạn gái tui được không? Nói đến đây, kí ức thủa xưa chợt ùa về trong tâm trí Thái Vũ, hai gò má Vũ bớt chợt uwgr hồng. nghe thấy những lời này của Vũ, mặt Nhật Linh thoáng chút ngạc nhiên sau đó là đau khổ. Cô nói:
- Tui… tui đồng ý. Chỉ cần… chỉ cần ông còn sống thì việc gì tui cũng làm. Hu hu.
- Thế là tui an tâm rồi. tui ngủ đây. Nói vậy rồi cánh tay Vũ buông lơi khỏi bàn tay và khuôn mặt của Nhật Linh trên mặt còn vương vấn niềm hạnh phúc ngắn ngủi. thấy cơ thể Thái Vũ đã không còn chút sức lực, Nhật Linh khóc oà lên. Tiếng khóc nghe sao mà xót xa nỗi lòng.
Chap 16.
Ngay bên cạnh, Trần Mạnh đã đánh cho đám đàn em của Tuấn tả tơi. Trên người đẫm mồ hôi, Trần Mạnh nói với Tuấn:
- Chỉ còn một mình cậu thôi, lên luôn đi!
- Thật không thể xem thường tài nghệ của anh. Xin thứ lỗi. ya…a…a. Tuấn tung một cước về phía Trần Mạnh. Trần Mạnh đưa tay ra đỡ, khuôn mặt thanh tú khẽ nhăn lại vì đau. Hai người quần nhau 30p vẫn chưa phân thắng bại. thở hổn hển Tuấn nói:
- Tại sao anh muốn cứu cô ta? Vì một con nhỏ mà chống lại bạn bè có đáng không?
- Tôi không muốn một bi kịch nữa tiếp diễn. em tôi là quá đủ rồi, tôi không muốn có người thứ hai. Trần Mạnh lạnh lùng nói.
- Em anh??? Khuôn mặt Tuấn lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen chút khó hiểu.
- Đúng vậy. em tôi, đứa em gái của tôi, là Bảo Trân. Con bé đâu có tội tình gì vậy mà nó tự tử chết, là lỗi của Hoàng, tất cả là tại cậu ta. Tôi không thể để Hoàng giết thêm một mạng người nữa.
- Giết? anh Hoàng chưa bao giờ giết người. Tuấn đáp lại.
- Không trực tiếp nhưng sai thuộc hạ giết thì cũng như nhau thôi. Đừng nguỵ biện , đừng tưởng cậu bênh cho cậu ta là tôi tin cậu. các người chỉ giỏi bao che cho nhau thôi. Ya… Trần Mạnh quát lớn, nhân lúc Tuấn phân tán sự chú ý, Trần Mạnh liền tung ra một cước mà một quyền trúng ngay người Tuấn. Tuấn ngã xuống bất tỉnh. Lấy điện thoại trong túi ra gọi cấp cứu, Trần Mạnh tiến về phía Nhật Linh đang khóc rất thảm thương. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nhật Linh, Trần Mạnh nói:
- Đứng dậy đi, tôi đã gọi xe cấp cứu rồi. chúng ta cần đưa họ đi bệnh viện gấp. Nhẹ nhàng đặt đầu Thái Vũ xuống đất. Nhật Linh ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, phóng về Tạ Hoàng một tia nhìn hận thù. Nhoài người lấy con dao khi nãy, cô hướng con dao về phía Trần Mạnh hét lên:
- Đồ giả nhân giả nghĩa, một kẻ kêu người đánh tôi, một kẻ chạy đến cứu tôi, các người coi tôi là con rối chắc. các người coi chúng tôi là loại giun dế nên hả hê đùa giỡn chà đạp hả? các người muốn tôi coi cái hành động hôm nay như một trò đùa và coi như không có chuyện gì xảy ra sao? Không bao giờ!!! Tôi hận các người đến tận xương tuỷ.
- Bình tĩnh, cô bình tĩnh lại đi. tôi là không muốn Hoàng làm vậy với cô nên mới đến đây. Xin cô đừng hiểu lầm. Trần Mạnh từ từ tiến về phía Nhật Linh, hai tay đưa lên ngang vai. Nhật Linh ghe thấy Trần Mạnh nói vậy thì cánh tay cầm dao bắt đầu run rẩy. cô bắt đầu xiêu lòng nhưng hình ảnh Kim Chi, Thái Vũ bị đánh đập dã man lại hiện lên trong đầu cô. Bàn tay cầm dao bất giác nắm chặt lại. nhắm chặt mắt, cô hua dao loạn xạ về phía Trần Mạnh và hét lên:
- Tôi không tin, tôi không tin các người. các người là đồ dối trá. Lưỡi dao cứ hua qua hua lại trong không trung một cách vô định. Bỗng nhiên, lưỡi dao cứa vào tay Trần Mạnh một vết sâu hoắm. máu bắt đầu chảy dàu xuống từng ngón tay và rớt xuống sàn phát ra những tiếng “ tách…tách” nho nhỏ. Nhật Linh sau một hồi khua dao loạn xạ thì đã bình tình lại, khẽ mở mắt, khuôn mặt cô hiện lên vẻ kinh hoàng. Ngay trước mặt cô là Trần Mạnh mặt xanh xao vì mất máu, cánh tay bị một vết cắt sâu hoắm đang chảy máu ròng ròng. Đợi đã, lúc nãy tay hắn còn bình thường, sau khi cô nhắm mắt hua dao thì lại thành như vậy. không lẽ, không lẽ vết thương đó là do cô gây ra? Nghĩ đến đây Nhật Linh không khỏi rùng mình. Con dao tuột khỏi tay rơi xuống đất tạo nên một tiếng “keng” vang vọng. mỗi lần tiếng con dao rơi vọng vào màng nhĩ, Nhật Linh cảm thấy nỗi sọ hãi được nhân lên cao hơn.Ngồi bệt xuống đất, tay chân run lẩy bẩy cô nói:
- Xin…xin lỗi. tôi… tôi thật sự không cố ý. Trần Mạnh thấy Nhật Linh như thế thì cất lời, trong giọng nói chứa đầy sự quan tâm:
- Tôi không sao. Xe cấp cứu đến rồi, để tôi đưa cô và bạn cô vào bệnh viện. nói rồi, Trần Mạnh đưa tay vòng qua người Thái Vũ, bế bổng Thái Vũ vào trong xe cấp cứu. các nhân viên y tế thì đưa Kim Chi vào xe cấp cứu thứ hai. Đang định vào trong xe cấp cứu ngồi, Trần Mạnh thấy tay áo mình động đậy khẽ như có ai kéo, quay đầu lại, Trần Mạnh thấy Nhật Linh cô nói:
- Cảm ơn. Trong ánh mắt cô chứa đựng sự cảm kích và một tình cảm phức tạp mới hình thành. Đột nhiên Nhật Linh thấy mí mắt mình nặng trĩu và cô ngất đi trong vòng tay của Trần Mạnh.
Ráng chiều chiếu lên mặt đất một màu đỏ ảm đạm, màu đỏ của máu và nước mắt. trong ráng chiều ấy, Trần Mạnh đưa nhóm của Nhật Linh vào bệnh viện, bốn người dời đi dưới sự giúp đỡ của nhân viên y tế. nhà kho lại trở nên yên ắng đến lạ thường. gió thổi làm mấy hàng cây lay động tạo ra tiếng xào xạc nho nhỏ như kể cho mọi người nghe một câu chuyện thần kì nào đó.
Mặt trời khuất sau chân trời đằng xa.
Chiếc xe cấp cứu bắt đầu lăn bánh.
Ngay sau khi xe cấp cứu đi được một lúc lâu, Tuấn thở dài ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng.
Quán bar Sky.
Trong quán bar, nhạc xập xình chói tai, những chiếc đèn màu toả ra những tia sáng xanh đỏ nhức mắt. ngồi sâu trong góc quán, Hoàng lặng lẽ lấy điện thoại ra nghe máy. Chắc hẳn giờ này Tuấn đã xử lý xong con nhỏ Nhật Linh láo xược kia. Nhấp một ngụm rượu, Hoàng nói hài lòng:
- Alô, đã xử lý xong xuôi rồi hả?
- ….. .
- Sao không nói? Tâm trạng hài lòng chuyển thành nghi ngờ.
- Em xin lỗi.
- Sao lại xin lỗi. Hoàng gằn từng chữ, nét mặt đông cứng lại.
- Em không hoàn thành nhiệm vụ anh đưa ra. Đang xử lý con nhỏ kia thì anh Mạnh đến và mang nó cùng đám bạn đi rồi ạ.
- Cái gì??? Mạnh??? Hoàng hét lên làm mấy cô gái ăn mặc sexi định đến làm quen phải giật mình bỏ chạy mất.
- Vâng. Tuấn chỉ đáp như vậy, Tuấn biết Hoàng đang tức giận, nói nhiều là điều không nên.
- Cậu đã cố gắng hết sức rồi, mau nghỉ ngơi đi. Hoàng trả lời lạnh băng.
- Dạ. tuấn lễ phép trả lời và cúp máy. Miệng khẽ thở dài.
- Cậu đang làm gì vậy hả? định pha đám tớ sao? Hoàng gầm lên làm Bùi Thiết Quân giật mình lắp bắp:
- Tớ…tớ đang định ăn dưa hấu, cậu … cậu ăn không? Bùi Thiết Quân tiếc rẻ đưa miếng dưa hấu đến trước mặt Tạ Hoàng.
- Tôi không nói cậu. hoàng lạnh lùng đáp.
- Thế…thế là mình ăn được hả? bùi Thiết Quân vui mừng ra mặt.
- ừ. Hoàng hờ hững đáp, tay lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại và gọi cho ai đó. Bùi Thiết Quân thì ngồi ăn khí thế.
“ thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin…”
Bốp.
- Chết tiệt! dám tắt máy cơ à? Rốt cuộc cậu đang giở trò gì vậy hả? cứu con nhỏ đó xong thì trốn luôn đi để tôi gặp được thì cậu chết với tôi. Hoàng tức giận ném chiếc điện thoại đi. sau khi đáo đất thì điện thoại bể tan tành, Bùi Thiết Quân đang ăn cũng phải giật mình ho sặc sụa. cậu nói:
- Là Mạnh cứu Nhật Linh hả?
- Đừng nhắc tới nữa bực mình.
Bệnh viện Trung ương 1. phòng 305.
Từ khi đưa nhóm của Nhật Linh vào bệnh viện, Trần Mạnh lúc nào cũng túc trực bên cạnh cô. Nhật Linh đang nằm trên giường các vết thương đã được bác sĩ khử trùng và băng bó lại cẩn thận. bình truyền nước vẫn nhỏ từng giọt đều đựn vào tay Nhật Linh. Căn phòng im ắng, Trần Mạnh đang ở bên ngoài, mắt mông lung nhớ về những lời hồi nãy của bác sĩ
“ cô ấy không sao cả, trên cơ thể chỉ bị những vết thương ngoài da không nghiêm trọng. tuy nhiên, trên mặt có một vết bị dao rạch khá dài. Tuy không sâu nhưng có thể để lại sẹo sau này”
“ không thể xoá vết sẹo ấy được sao? Ý tôi là trong trường hợp để lại sẹo.” Trần Mạnh hỏi.
“ cái này còn tuỳ thuộc vào việc da của bệnh nhân là da lành hay da ác nữa. nếu da lành thì không để lại sẹo còn da ác thì… cậu biết rồi đấy. chúng tôi sẽ cố gắng hết sức”
Cản giác đau nhói ở cánh tay kéo Trần Mạnh về với hiện tại, nhìn xuống cánh tay đã được bác sĩ băng lại trắng toát, Trần Mạnh khẽ thở dài nói:
- May mà cô không sao.
Sau khi đưa nhóm của Nhật Linh vào viện, cậu đã thông báo cho gia đình của họ biết. mặc dù rất đau lòng và lo lắng nhưng dưới sự khuyên can của Trần Mạnh thì họ đã về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ trong phòng bệnh chỉ có cậu chăm sóc cho cả ba người. đã 11h đên, mí mắt nặng trĩu, cố nén cơn buồn ngủ Trần Mạnh mở cửa ra ngoài xem tình hình của Thái Vũ và Kim Chi. Khi đã an tâm rằng không có gì bất bình thường, Trần Mạnh trở về phòng của Nhật Linh.
Cạch. Trần Mạnh mở cửa bước vào, ánh mắt vô thức nhìn vào cái giường mà Nhật Linh nằm nhưng… không có ai trên đó cả. chưa kịp định thần thì Trân Mạnh nghe thấy một tiếng “ phịch” phát ra ngay bên cạnh. Là Nhật Linh khuôn mặt nhợt nhạt đang ngồi dưới đất, cánh tay chống dưới đất khẽ run rẩy vì cơ thể còn quá yếu. cúi người xuống đỡ Nhật Linh dậy Trần Mạnh nói khẽ:
- Sức còn yếu mà ra đây làm gì? Để tôi đưa cô lên giường. nói rồi bế bổng Linh đi về phía giường.
- Tôi muốn sang thăm Thái Vũ và Kim Chi.
- Không được! bây giờ cơ thể cô còn yếu, để khoẻ hơn hẵng đi. Mạnh nhẹ nhàng đặt Linh lên giường bệnh.
- Tôi muốn đi!!! ánh mắt cương quyết Linh cố leo xuống giường. ấn mạnh vai Linh xuống Mạnh ngăn cản.
- Sao cô cứng đầu vậy? Vũ đã qua cơn nguy kịch còn Chi chỉ bị thương phần mềm nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ lại thôi. Bây giờ cô có thể an tâm nghỉ rồi chứ.
- Tôi không tin anh, tôi muốn nhìn trực tiếp cơ. Anh cứ mặc tôi. Linh vẫn cố chấp đòi leo xuống giường, tay sơ ý đụng phải vết thương trên tay Mạnh, Mạnh đau quá lên lên khe khẽ “ á”. Lúc này Linh mới chú ý đến tay của Mạnh, hình như cánh tay đang chảy máu lại vì trên lớp băng cuốn trắng tinh đã có lấm tấm vài vết màu đỏ hồng.
- Tôi…tôi xin lỗi. linh bối rối nói.
- Không sao. Cô nghỉ ngơi đi. Mạnh trả lời lạnh lùng, hai tay ấn Nhật Linh xuống giường và đắp chăn cho cô. mặt Mạnh bắt đầu toát mồ hôi lạnh vì vết thương nhói lên từng hồi, đắp chăn xong Mạnh định đi ra ngoài mua chút nước uống nên quay người đi thẳng.
- Nhưng tôi vẫn muốn sang thăm hai người kia. Mặc dù đã chịu nằm xuống giường nhưng Linh nói với theo bóng Mạnh đang đi về phía cửa.
- Thôi được rồi, để tôi đưa cô đi. nói rồi Mạnh quay lại vòng tay qua người Linh định bế Linh nhưng Linh ngăn lại:
- Tôi có thể tự đi được. hai gò má Linh bất chợt ửng hồng.
Sau khi sang phòng của Chi thấy Chi không bị thương nặng, Linh liền nhờ Mạnh dìu sang phòng Vũ. Đứng trước cửa phòng 308 có ghi chữ: phòng hồi sức cấp cứu, Linh thấy lòng mình hồi hộp lạ, không biết Vũ thế nào nữa. Linh mở cửa bước vào, ngồi bên giường bệnh. Linh nói với Mạnh:
- Anh về nhà nghỉ ngơi đi, tôi có thể trực ở đây thay anh, dù sao thì chuyện bạn tôi bị đánh cũng không liên quan đến anh.
- Nhưng cô còn yếu mà, ngồi ở đây cả đêm thì sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ.
- Tôi chịu được. anh về đi, trông anh có vẻ mệt mỏi. Linh cười thật tươi với Mạnh, nụ cười đó làm lòng Mạnh yên tâm.
- Được. mai gặp.
- Mai gặp. đợi cho Mạnh ra khỏi phòng bệnh rồi Linh mới nói với Vũ:
- Cảm ơn trời vì ông không rời bỏ tui. Sau đó Linh nắm tay Vũ ngủ bên giường bệnh, trên môi phảng phất nét cười.
Về phần Mạnh sau khi ra đến cổng bệnh viện liền lấy điện thoại ra xem giờ. Vừa mở nguồn điện thoại Mạnh thấy 1 cuộc gọi nhỡ từ Hoàng và hơn 20 cuộc từ Quân. “ xem ra cậu đã biết rồi” thầm nghĩ như vậy Mạnh gọi lại cho Hoàng nhưng không được, Mạnh liền gọi cho Quân.
Tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên đều đều. đến tiếng chuông thứ tám thì Quân nghe máy:
- Alô Mạnh hả? cậu đang ở đâu vậy? người thì không thấy đâu điện thoại thì không nghe máy? Hoàng tìm cậu từ nãy đến giờ đấy. cậu đến đây ngay đi Hoàng sắp điên đến nơi rồi. ngoài tiếng nói gấp gáp của Quân, Mạnh còn nghe thấy những tiếng **** tục của Hoàng, xem ra Hoàng đã không còn bình tĩnh nữa. khẽ thở dài Mạnh nói:
- Hai người đang ở đâu?
- Nhà tớ, ở ngoại ô. Cậu đến…
Quân chưa nói xong thì Mạnh cúp máy,Mạnh đưa điện thoại ra gọi cho ai đó:
- Alô đến đón tôi tại cổng bệnh viện trung ương 1. nói ngắn gọn thì Mạnh cúp máy không rõ là đầu dây bên kia có nghe thấy hay không. Mạnh đứng chờ xe đến đón, gió đêm thổi tứng cơn lạnh giá nhưng không hề lạnh bằng lòng Mạnh lúc này.
ở phía bên kia, thấy Mạnh tự nhiên không nói nữa thì Quân đâm ra sốt ruột:
- Alô, a lô. Mạnh, cậu có nghe mình nói gì không? Cậu…
- Cuối cùng thì cậu cũng chịu nghe máy rồi hả? tôi tưởng cậu cùng cô ta cao chạy xa bay rồi chứ. Sao không nói gì vậy hả tên kia. A lô, a lô. Chết tiệt!!! nghe loáng thoáng thấy Quân nhắc đến tên Mạnh, Hoàng liền giật lấy điện thoại của Quân **** xối xả nhưng Mạnh dã cúp máy từ lâu. Bực mình, Hoàng ném luôn cái điện thoại của Quân vào tường vỡ vụn và uống rượu tiếp còn Quân thì đau xót trong lòng vì mất chiếc điện thoại xịn mới mua, không khí trong phòng đậm mùi chết chóc.
Trong khi Hoàng tức giận như thế thì xe nhà Mạnh đã đến đón, ngồi lên xe, Mạnh lạnh lùng ra lệnh:
- đến thẳng biệt thự nhà họ Thiết ở ngoại ô.